Con
người vốn dĩ tham lam lắm phải không em? Anh, em và tất cả những người
đang yêu đều tham lam... Nhưng đối với anh, nếu được một đều ước anh ước
sao anh là anh của ngày xưa là anh anh trước ngày anh gặp em, em nhỉ ?
Anh yêu em từ lúc nào anh không hề biết, chỉ biết rằng anh yêu em thôi! Nhưng
tình yêu mà anh và em không thể là người chọn lựa được, yêu là không
biết lý do, yêu là chấp nhận tất cả dù tình yêu có làm anh không
còn là anh nữa. Đôi khi anh vẫn có ước mơ, anh muốn mình xóa khỏi tâm
trí hình bóng của em để anh lại có thể là anh của ngày xưa sống vui vẻ
và hạnh phúc. Nhưng anh không làm được hay nói đúng hơn là anh không
muốn, anh không muốn mình quên em vì đối với anh em là cả cuộc đời.
Anh
có vội vàng quá không khi anh vội vã yêu em , anh vô tình đọc được câu
nói "Bạn hãy bớt đặt gánh nặng yêu thương lên ai đó, thì bạn sẽ hết
khổ". Liệu anh có làm được không đây?
Phải quên thôi phải không em? Anh sẽ quên em dù phải đau,
dù khó khăn thế nào cũng phải quên, anh không thể tìm thấy hạnh phúc
nơi em, người chưa bao giờ yêu anh. Anh mãi mãi chỉ là cái bóng
tạm bợ bên đời em, một cái bóng không hơn không kém. Anh đã từng hy
vọng và đặt rất nhiều niềm tin vào tình yêu mà vào em, anh tin rồi đến
một ngày nào đó em cũng sẽ yêu anh vì đối với em anh đã rất chân thành,
nhưng bây giờ anh đã hiểu tình yêu không chỉ cần sự chân thành thôi là
có thể giữ được. Từ lúc yêu
em anh cứ ngỡ là mình siêng năng học và làm em vui là
được rồi. Anh đã sai…anh ước tại sao lúc trước mình không đọc được những
suy nghĩ trong em dù đã có đôi lần em mở nó ra: biết quan tâm đến bản thân………để khi mất em anh mới nhận ra.Anh
ước rằng anh có thể biết thành một con người giống như con người em
thich nhưng ước mơ chỉ là ước mơ
Em
từng nói với anh con người ai cũng có trái tim, vì câu nói này mà đã hy
vọng, nhưng giờ anh nhận ra được rằng em cũng như anh cũng có trái tim,
nhưng trái tim không thuộc về nhau, trái tim em thuộc về
người đã làm em xao xuyến,đã làm em nhưng nhớ mất ngủ, nhưng anh chưa
một lần quên được em. Anh sợ phải đối diện với những gì đã
qua, sợ đi trên những con đường về nhà, sợ trên đường về thấy em cùng
đi với người đó, sợ cảnh phải nằm nhớ em, sợ cảnh những đêm thức trắng.
Anh có yếu đuối không em????
Có bao giờ dù một lần em suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của
anh lúc này không? Anh đau lắm tim anh quạnh lại nhưng phải nở trên môi
nụ cười, phải gượng gạo bước đi từng bước một, anh đang cố
gắng chứng minh cho mọi người biết là anh đang rất hạnh phúc. Anh không
muốn em tiếp tục thương hại anh, không muốn em tiếp tục xem anh là
thằng đàn ông yếu đuối, anh muốn mình giữ lại một chút lòng kiêu hãnh
lòng tự trọng.
Anh
hận bản thân mình vì không quên được em. Cảm giác mất mát một thứ gì đó rất quan trọng đối với anh, biết
kết thúc là điều không trách khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh em được
yêu thương bên vòng tay khác, là tim anh lại nhói đau. Anh biết quyết
định buông tay ra là anh phải tự mình bước đi, phải làm mọi thứ mà
không có em, Tình yêu luôn có lý riêng của nó và anh chấp nhận, .
Không
bao giờ là quá muộn em nhỉ.? Em hãy bước đi nếu thật sự em muốn, anh
sẽ không níu kéo sẽ không giữ em lại cho riêng anh nữa, dù đó không
phải là điều anh muốn
Em à ! dù ở phương trời nào đi nữa em nên nhớ 1 điều là có 1 người luôn ngóng chờ em, chờ hôm nay và mãi mãi
P/s:
Anh quên mất anh có món quà tặng em nhưng anh làm chưa xong? Chắc từ giờ trở đi không cần thức đêm gấp những ngôi sao đó nữa
không cần nữa rồi…..
Anh nhớ rất rõ ngày mà "lần đầu tiên anh gặp em", đó sẽ là ngày
không đẹp lắm,nhưng đối với anh là một ngày đẹp nhất, ngày anh hạnh phúc
nhất, ngày ông trời đã ban em cho anh.
Cho dù có người cười anh
lần nữa, nhưng đối với anh ngày ấy thật đẹp, em bước vào trái tim anh
một cách tình cờ, có thể anh chẳng là gì đối với em, nhưng đối với anh,
em là cả thế giới. Biết nói làm sao nhỉ? Anh đã và yêu em ngay từ lần
gặp mặt đầu tiên ấy.
Chúng ta đều không còn là những cô cậu bé,
đã có nhiều thay đổi, mất mát, đau thương. Em có còn nhớ anh đã từng nói
với em:"trên thế giới không có gì mãi mãi", thật ra anh đã nói dối,
tình yêu là thứ bất biến, nếu đã yêu, khoảng cách hay thời gian, hay về
địa lý đều là vô nghĩa và tình yêu anh giành cho em cũng như thế, không
bao giờ thay đổi , nếu có cũng chỉ là thương yêu em nhiều hơn.
Có
lần anh tưởng tượng anh nhìn thấy em tay trong tay với người khác, anh
gần như gục ngã, vì anh đã trao cho em trái tim và tâm hồn anh, Và...
anh đã thỉnh cầu Thượng đế tước đi ánh sáng đôi mắt anh, để anh không
phải nhìn thấy cảnh đau khổ này hãy để anh vẫn có thể tiếp tục yêu em,
dù chỉ là đơn phương...
Anh
lao ra phố, giữa trời đêm đông lạnh giá, cũng tốt, sẽ không ai thấy anh
đang khóc, giọt nước mắt thương yêu vì một người con gái là dành cho em.
Đêm nay anh lại nằm mơ thấy em, anh thấy em cười,
giá như em biết anh vui đến thế nào không? Rồi anh tỉnh giấc, cảm giác
vui sướng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự trống trải vô
cùng trong tâm hồn anh, sự cô đơn đáng sợ hãi... rồi anh ngồi đó, lặng
lẽ nhìn vào bóng đêm, như nhìn vào cuộc đời anh vậy.
Anh có sai không khi yêu em? Nhưng anh sẽ không bao giờ hối hận cho sai lầm đó...
Dù
cho em có thể sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng tâm sự này, dù cho
chúng ta mãi mãi không thành đôi, dù cho em không bao giờ cảm nhận được
tình yêu của anh... Anh vẫn sẽ mãi nguyện cầu cho em được hạnh phúc, cầu Aphodite ban cho em hạnh phúc, rằng em sẽ là người hạnh phúc nhất trần
gian, rằng người yêu của em sẽ yêu em như chính anh lúc này ...Nếu em
phải chịu đau khổ xin cho người gánh chịu sẽ là anh, cầu cho tình yêu sẽ
mãi ngự trị trong trái tim em, nụ cười của em sẽ mãi không bao giờ
tắt... Nếu lời cầu nguyện của anh ứng nghiệm thì dù có đang ở nơi đâu
"Thiên đường hay địa ngục", anh vẫn sẽ mỉm cười...vì lúc nào anh cũng yêu
em...
Khi viết những dòng tâm sự này thì anh cũng không mong có một phép nhiệm
màu nào đó làm em xao xuyến để rồi em vội vàng chạy đến bên anh được.
Vì chúng mình đã mãi mãi mất nhau thật rồi.
Thời gian trôi đi
cũng được hai tháng rồi phải không em? Hai tháng, từ lúc em quyết định
bước ra khỏi cuộc sống mù mịt đầy tăm tối của anh, và đó cũng là lúc anh
bắt đầu cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời này đều trở lên vô nghĩa biết
nhường nào khi mà cuộc sống của anh đã không còn có em nữa. Thời gian cứ
thế và cứ thế trôi đi mà anh chẳng thể làm sao hình dung hết để biết
được đến bao giờ anh mới có thể quên đi hình bóng của một người con gái,
quên đi nỗi đau mất mát một tình yêu mà hiện tại anh đang phải đắng cay
đón nhận...
Tất cả giờ đây còn lại chỉ là những dư âm hạnh phúc,
những lời yêu thương, oán trách của một tình yêu mà em đã hy sinh quá
nhiều vì anh mà thôi. Có những lúc anh đã cố muốn quên đi, nhưng càng
quên thì anh lại càng thấy nó rõ một một. Từ đáy lòng mình thì anh làm
sao có thể dễ dàng quên em được chứ? Làm sao anh có thể quên được một
người con gái thật hồn nhiên trong sáng, ngang bướng nhưng ngoan ngoãn,
chưa từng biết thế nào là màu hồng của tình yêu, chưa từng biết đâu là
góc khuất đen tối của cuộc đời vậy mà em vẫn can đảm chấp nhận hy sinh
tất cả vì một thằng con trai từng trải, từng sa ngã và trắng tay như
anh...Em đã đi vào cuộc sống đầy trắc trở của anh và em đã đưa bàn tay
nâng anh dậy trong lúc cuộc sống tinh thần của anh tưởng chừng như đã bị
bế tắc. Anh yêu và thương em thật nhiều, thật nhiều...Em là niềm vui,
niềm an ủi duy nhất giúp anh xua tan đi tất cả mọi nỗi buồn phiền, em là
nơi để anh vô cớ chút bỏ những nỗi tức giận trong cuộc sống...
Cho
dù những lời yêu thương anh nói, tình cảm anh trao, sự quan tâm anh
dành cho em và hơn thế nữa…hoặc cho dù có những ngôn từ nào đó thật mãnh
liệt trong tình yêu thì cũng không thể nói lên được những điều anh luôn
rất muốn nói với em lúc này. Mèo yêu ơi!! Cám ơn em rất nhiều! Cám ơn
vì những gì em đã dành cho anh trong suốt hơn hai năm qua. Khi em dời xa
anh thì trong lòng anh giờ đây chỉ còn lại là những khoảng trống vô
vọng, vô phương hướng với nỗi đau tiếc nuối của cảm giác như đang bị mất
đi một thứ gì đó rất quan trọng trong đời thật vô giá mà không gì có
thể thay thế để bù đắp được. Nhưng rồi anh vẫn phải cố gắng chấp nhận
đắng cay đó để em ra đi trong sự ngậm ngùi lo lắng đầy nuối tiếc của anh
khi mà cuộc sống của anh giờ đây không còn đủ tự tin để tìm cách níu
giữ em được nữa.
Thật sự anh không muốn mất em, anh không muốn
mất đi cái mục đích sống trong cuộc đời còn lại của anh…anh rất muốn níu
kéo, níu kéo vì tình yêu của anh dành cho em rất nhiều, níu kéo vì anh
lo lắng sợ rằng sẽ không có ai yêu em nhiều như anh đã từng yêu em để
rồi họ làm em bị tổn thương về tình cảm mà ảnh hưởng đến cuộc sống của
em. Song mong muốn cũng chỉ là những suy nghĩ hão huyền mà thôi…Thực tế
thì không thể và không bao giờ chúng mình còn có nhau được nữa khi mà cả
anh và em đều hiểu rõ một điều rằng mối tình này sẽ không bao giờ đưa
hai ta đến với nhau được, sẽ không bao giờ anh là người được cùng em
sánh bước trong bộ lễ phục cô dâu chú rể như em vẫn hằng mong ước khát
khao được mặc chiếc áo cô dâu đó đâu.Tình yêu của anh và em là thế đấy,
vui buồn, đau khổ thì cũng chỉ có anh và em biết được mà thôi, nó như
một người mù chống chọi với bóng đêm vậy.
Cho dù tình yêu của
chúng mình có đẹp và lãng mạn như những mối tình trong tiểu thuyết, hạnh
phúc bền vững như trong truyền thuyết đi chăng nữa thì cũng không bao
giờ có thể giúp em cùng anh vượt qua được bức tường ngăn cản của gia
đình, vượt qua được áp lực của xã hội và càng không thể vượt qua được
nỗi dày vò day dứt ám ảnh của bản thân để mà mình thanh thản đến với
nhau được phải không em? Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em vì lúc nào
anh cũng chỉ nghĩ đến tình cảm của riêng anh mà anh không nghĩ đến những
áp lực em phải gánh chịu, anh đã mắng em là con người vô tình,vô nghĩa,
trách em là con người không biết trân trọng tình yêu anh dành cho em
khiến em suốt ngày bị tổn thương về tinh thần, mệt mỏi về thể xác và tâm
hồn. Anh biết em cũng thương anh nhiều lắm, nhưng sự hy sinh của em
dành cho anh cũng chỉ đến thế thôi, vì em không thể mất gia đình người
thân vì anh được.
Mất người yêu thì có thể được chứ mất gia đình
người thân rồi thì làm sao tìm lại được phải không em? Có những lúc anh
tự hỏi tại sao số phận lại sắp đặt cho chúng mình có cơ hội gần nhau để
rồi đến với nhau chứ? tại sao em lại nói với anh là em muốn có người yêu
tính tình mạnh mẽ và tốt bụng giống như anh trong khi chúng mình chưa
là gì của nhau chứ? tại sao lại là em mà không phải là người con gái
khác chứ? tại sao và tại sao??? Lúc này anh không biết nên phải oán
trách em hay là nguyền rủa bản thân anh nữa, nhưng nếu có trách thì
trách em một phần thôi, còn chín phần là anh nguyền rủa bản thân anh vì
anh đã không thể làm tốt được những gì em mong đợi, anh đã làm mất đi
cái hình tượng của một người đàn ông mạnh mẽ của anh trong mắt em, mất
đi sự bình tĩnh mà anh vốn có…và rồi…anh vô dụng đã để mất luôn cả em
nữa. Thôi em cứ đi đi. Mình chia tay…Anh chỉ biết cầu mong mọi điều tốt
lành luôn đến với em mà thôi. Cầu mong và cầu mong thôi... Thần Chết ạ !!!
Em à, giờ này có lẽ em đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi phải
không? Còn anh vẫn đang ngồi trước máy tính để viết nên dòng tâm sự này.
Chắc em sẽ chẳng ngờ được rằng anh viết một bức thư mà lại không gửi
cho em đâu nhỉ. Hôm nay anh bỗng thấy nhớ em rất nhiều em à, anh cũng
chẳng hiểu tại sao nữa có lẽ bóng hình em đã in sâu trong trái tim anh
mất rồi. Một hình bóng đã làm con tim anh trở nên xao xuyến, bồi hồi.
Một người mà anh muốn cùng bước đi bên cạnh anh đến suốt cuộc đời, người
mà anh muốn được sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống, bên cạnh anh
những lúc khó khăn. Nhưng có lẽ giờ đã không thể được như thế phải không
em.
Anh không thể biết được em đang suy nghĩ điều gì, đang phân vân hay đã
chọn lấy một quyết định cho riêng mình rồi đi chăng nữa. Nhưng dù có thế
nào anh vẫn luôn yêu và nhớ tới em, một người đã làm cho anh có thể
sống lại những ngày tháng đã qua tìm lại được chính anh trong vô vàn
những khó khăn của cuộc sống. Em biết không, ngày anh gặp em, anh cảm
nhận như đã quen em từ rất lâu rồi, một cảm giác khó tả lắm em à.
Anh biết thời gian anh và em quen nhau chỉ có hơn ba tháng thôi phải
không em, nhưng đã đem lại cho anh biết bao niềm vui, hạnh phúc. Anh nhớ ngày đầu tiên anh và em cùng tặng quà cho nhau khi anh đi chơi trở về. Rồi những hôm cùng
nhau dạo bước trên những con đường chợ. Cùng nhau đi chơi, rồi
ngồi nói chuyện, ăn kẹo, đùa giỡn trong giờ học. Giờ anh không biết những điều như
thế có còn được tiếp diễn hay không nữa, nhưng anh vẫn luôn hy vọng vào
một ngày nào đó anh và em sẽ lại được ở bên nhau, cùng nhau cười đùa vui
vẻ cùng nhau đi chơi.
Anh biết anh là một người ích kỷ khi không để ý đến cảm nhận của em đến
những suy nghĩ và những gì em cần. Anh xin lỗi vì những lúc cạnh em mà
anh chỉ biết im lặng chỉ biết cười mà không biết cách làm cho em vui.
Nhưng em à, nếu em là anh, nếu em phải chịu những dày vò của cuộc sống,
những điều mà anh đang phải suy nghĩ những gì mà anh đã trải qua thì em
mới hiểu hết được lý do tại sao anh hay suy tư như vậy.
Ở tuổi anh, cái độ tuổi 15 thì phải nhiều hoài bão, nhiều niềm vui và
rất yêu đời, nhưng anh lại khác một cái đầu luôn phải suy nghĩ, đắn đo
và bận tâm về cuộc sống, tình bạn. Cái vẻ mặt chả mấy khi
cười, khác với con người của anh ngày xưa. Vô tư, ham vui và đầy cái
tính trẻ con, chẳng biết lo toan gì cho tương lai của mình. Có lẽ bây
giờ anh có nói gì đi chăng nữa thì tất cả cũng đã trôi qua, và chẳng bao
giờ trở lại nữa.
Nếu bây giờ có cho anh chọn lại, anh vẫn lựa chọn được gặp em, yêu em
như những gì đã có. Em là người đã giúp anh tìm lại được chính anh của
ngày xưa, giúp anh luôn cười trước những khó khăn, trắc trở. Anh không
biết liệu em đã bao giờ yêu anh và nhớ về anh nhiều như anh nhớ về em
không nữa, anh muốn hỏi điều đó quá em à nhưng mà anh chả dám. Nói nhỏ
với em, anh chưa biết cảm giác hôn lên má người mình yêu. Em có thể
không biết có nhiều thứ anh giấu em, nhiều điều mà em chưa biết
về anh. Anh xin lỗi nhưng có lẽ em không nên biết, vì anh sợ nó sẽ làm
em buồn. Những thứ mà anh đang phải chịu đựng, đang cố gắng vượt
qua. Và có lẽ đã có những lúc anh làm em buồn vì anh rất nhiều phải
không em. Mà thôi em nhỉ giờ anh nói những điều đó làm gì nữa có lẽ nó
sẽ chẳng còn quan trọng nữa phải không em.
Đã xa thật rồi những ngày yêu thương những lúc bên nhau nữa. Anh thấy ân
hận vì đã không biết quý trọng và gìn gữa những thứ mà anh đang có,
chẳng biết đến bao giờ anh mới tìm được người thay thế em trong trái tim
anh đây nữa. Nhưng em à, dù có thế nào đi chăng nữa thì những lời anh
đã nói với em luôn luôn thật lòng. Anh sẽ chờ em nơi cuối con đường và
anh luôn nhớ tới em. Xin lỗi em vì tất cả....
Em hãy nhớ anh sẽ luôn theo em trong suốt cuộc đời này như tình yêu của anh dành cho em vậy.
Con đường những ngày cuối thu, hoa sữa đã không còn nồng nàn mùi hương
trên khắp tuyến phố, những cái lạnh đầu đông đã ùa về và hình như nó
mang theo những ký ức về em trở lại in đậm trong trí nhớ cửa anh. Anh
nhớ cái lạnh đầu đông năm đó, ngày mà anh đã được gặp em lần đầu tiên.
Không gian đó vẫn in đậm trong tâm trí anh cứ như nó mới diễn ra ngày
hôm qua vậ.
Vậy là đã 11 tháng 8 ngày kể từ cái ngày mà em nói hai tư “chia tay”. Ngay lúc này đây anh cũng chưa tin
rằng tình yêu của anh và em lại dừng lại như vậy. Thời gian yêu em, anh
đã thực sự cảm thấy hạnh phúc, may mắn vì đã được gặp em, yêu em và
được em yêu. Anh còn nhớ thời gian mới yêu nhau, khi hai đứa học ở xa
nhau chỉ khao khát được ở gần nhau. Thời gian trôi qua rồi anh cũng tốt
nghiệp, được ở gần em và có một công việc tạm ổn. Bao nhiêu yêu thương,
mơ ước cứ thế bao chùm trong tâm trí của anh. Anh như được sống trong
thiên đường hạnh phúc, anh nhớ những buổi chiều tan giờ làm, anh lại
chạy xe đến công ty đón em. Đưa em đi trên những con phố Hà Nội, bàn tay
bé nhỏ nhưng đây yêu thương của em ôm anh từ phía sau thật ấm áp. Anh
chỉ ước quang đường đi dài thật vô tận để anh được đưa em đi hết con
đường còn lại trong cuộc đời này.
Những ngày hạnh phúc bên em trôi qua thật nhanh, bên em anh chỉ mong
thời gian ngừng lại để khoảnh khắc ấy mãi không bao giờ qua, để anh được
sống trong hạnh phúc mãi mãi. Những kỷ niệm bên nhau anh không bao giờ
quên, nó như ăn xâu trong tiềm thức của anh và cứ ùa về mỗi khi anh nhớ
em. Có những khi chỉ vì anh ích kỷ, vì đã quá yêu em nên làm em buồn, em
giận, có những khi a cố tình tỏ ra thân mật với một cô gái khác, cố
tình nói cho em biết. Em biết vì sao anh lại làm như vậy không, là vì a
muôn nhận được nhiều sự quan tâm từ em cho anh hơn nữa. Em là người con
gái hiền lành, hiếu thảo, luôn vì gia đình, em có biết nhiều khi anh
ghen tị không. Anh biết gia đình em vẫn là tất cả nhưng anh cũng muốn
được em quan tâm hơn một chút, muốn là một phần nhỏ trong gia đình đó để
được em nâng niu.
Và rồi sự ích kỷ của anh, vì công việc, học hành, anh như bị cuốn
theo sự bon chen đó mà đã không để ý rằng có một người con gái, người mà
anh yêu thương rất nhiều đang đợi anh. Đó là điều sai làm lớn nhất mà
anh đã mắc phải. Sự ích kỷ của anh đã làm em buộn rất nhiều đúng không
em, nhưng tất cả những gì anh làm cũng chỉ vì quá yêu em, muốn được em
quan tâm anh hơn nữa. Trong tình yêu ai mà không ích kỷ chứ. Nhung anh
biết bây giờ nói gì thì cũng quá muộn, nhưng anh vẫn muốn gửi gắm nó vào
lá thư gủi em này, để em hiểu được lòng anh, rằng anh chưa lúc nào hết
yêu em,chưa bao giờ thôi nhớ em. Anh đã tha thứ cho em rất nhiều, những
chuyện mà chỉ có anh và em mới hiểu, anh đã bỏ qua tất cả cho em để tình
yêu của anh và em luôn nòng cháy, vậy sao em không thứ tha cho anh bởi
một chút vô tâm đó. Phải chăng lòng em đã thay đổi từ lâu.
Em viết những dòng tâm sự, yêu thương cho một người con trai khác trên
facebook, chắc có lẽ em cố tình để anh đọc được, để anh thấy rằng anh
đã mất em mãi mãi. Anh nhớ anh đã đọc được dòng tin đó đúng tối ngày 2 tháng 3. Lòng anh như chết lặng, tim anh như ngưng đập, anh không tin
những gi mình đọc được, anh không tin rằng em đã thay đổi, không tin
rằng em đã quên những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu chúng ta để yêu
người khác. Xuân về trên từng nẻo đường, mùa xuân là của yêu thương, xum
họp nhung với anh, lúc đó như bầu trời sập xuống, đè năng lên đôi vai
anh mà không thể nào nói được. Anh chỉ muốn chạy đến bên em và hỏi tại
sao, tại sao hả em? Sau kỳ nghỉ lễ, anh lao như bay xuống Hà Nội chỉ để
được gặp em, để có gắng níu giữ tình yêu kia, nhưng anh đã thất bại, em
nói anh không đủ điều kiện cho em một cuộc sống đầy đủ, em nói gia đình
em không cho phép được lấy chồng xa. Anh biết bây giờ anh chưa có được
nhiều thành công trong sự nghiệp, chưa cho em được một cuộc sống đầy đủ,
nhưng anh sẽ cố gắng làm tất cả để em được sống hạnh phúc bên anh, còn
về khoảng cách nó xa vậy sao em? 120km giữa hai gia đình xa vậy sao? Khi
yêu nhau em đã nói và hứa với anh những gì em còn nhớ không? Rằng em sẽ
mãi yêu anh, sẽ đi cùng anh hết con đường còn lại, sẽ cùng anh vượt qua
những thử thách dù nó lớn đến mức nào. Vậy giờ sao em bỏ cuộc nhanh vậy
em.
Em vứt bỏ tình yêu, bao kỷ niệm đẹp giữa chúng ta nhanh vậy sao em.
Em là cô gái mạnh mẽ mà, nhưng sao với anh em bỏ cuộc nhanh vậy? Em bỏ
lại bao nhiêu khoảnh khắc đó để chạy theo một tình yêu mới sao em? Bao
nhiêu câu hỏi tại sao cứ luẩn quẩn trong đầu anh mà không có lòi giải
đáp. Người con gái anh đã gặp, đã yêu đâu phải là như vậy, chẳng lẽ em
đã thay đổi nhanh vậy? Anh còn nhớ câu nói mà lần cuối mình gặp nhau
rằng “Em yêu cả hai anh à”. Anh thật sự không thể tin được,
người con gái anh yêu, anh tin tưởng lại có thể nói với anh như vậy.
Tình yêu có thể chia cho hai ngươi vậy sao em? Nó đơn giản thế sao,
những giọt nước mắt của anh đã rơi, nó như trả lại cho em tất cả những
ân tình mà em đã giành cho anh trong suốt thời gian qua. Anh từng nói sẽ
không bao giờ cầu mong em được hạnh phúc, nhưng từ sâu thẳm tim anh thì
luôn mong em được hạnh phúc bên những người mà em đã chon. Cho dù người
đó sẽ mãi không phải là anh. Tình yêu anh trao em vẫn chưa khi nào dừng
lại.
Bây giờ em đang hạnh phúc bên ai rồi, anh biết điều đó vì anh vẫn
luôn dõi theo em, đi phía sau em. Và em chắc cũng không con nhớ đến anh
nữa, một người đã đi ngang đời em, yêu em. Anh sẽ không còn là người
được nâng em dậy lúc em ngã, là bờ vai khi em bật khóc nữa. Nhưng em hãy
nhớ anh s
ẽ luôn theo em trong suốt cuộc đời này như tình yêu của anh
dành cho em vậy. Mãi mãi…Anh yêu em!
In Romeo and Juliet, there are many different views of love shown. There is Sexual
Love, Romantic Love, True Love, Spiritual Love, Unrequited Love and Love at First Sight.
Sexual Love is when men think of women only for sex and vice-versa.
True Romantic Love is when a man loves a woman for what she is inside, but usually
Romantic Love is partially what the other person looks like; if the
person were really ugly then you wouldn't really want to be seen with
them.
True Love is when two people are totally in love and they don't mind
being seen with each other even if one them is ugly. Spiritual Love is
the same as True Love.
Unrequited Love is when one person loves another but she/he does not love them back.
Love at First Sight is when a person falls in love with another
person when they first see them before they even know them; this is
usually because of appearance.
Mercutio's view of love is very coarse. It is also very bawdy.
Mercutio thinks of women only in a sexual way "O Romeo, that she were, O
that she were/An open-arse, thou a pop'rin pear!" Mercutio's view of
love is not spiritual at all. Instead it is very bawdy "by her fine
foot, straight leg, and quivering thigh, / And the demesnes that there
adjacent lie." He speaks in a very coarse way about love. I think this
could be because he may have had a bad experience e.g. a he could have
had a bad marriage or he could have been `dumped' by his girlfriend; we
will never know if either of these was actually true. In fact, Mercutio
may never have known true love. Love to Mercutio is only a physical act
between men and women. Mercutio uses many sexual puns to tease Romeo
e.g. demesnes: parklands for pleasure (or sexual parts); spirit: ghost
(or semen); circle: magic circle (or vagina); stand: ghost rising (or
sexual erection); down: ghost disappearing (or end of sexual
intercourse); honest: proper (and virginal); mark: target (or sexual
intercourse); medlar: apple-like fruit (or female sexual organ);
open-arse: slang for medlar (or female sexual organ); pop'rin pear: pear
from Poperinghe in Flanders (shaped like a penis).
The nurse's view of love is like Mercutio's more often than not,
because she thinks of love in a very bawdy way "thou wilt fall backwards
when thou comest to age"- meaning in the act of sex. She has lots of
physical passion: she describes Paris's physical attributes to Juliet
with obvious relish "lady, such a man / As all the world - Why, he's a
man of wax." The nurse enjoys sexual innuendo in conversation - when
Mercutio sexually insults her in Act 2 scene 4 she does not seem
particularly offended even though she put up a bit of a front. The nurse
swears by her Maidenhead at "twelve year old", but not necessarily
thirteen. The Nurse loves Juliet as if she is her mother. She has loved
Juliet since she was a baby. The Nurse is intimately connected with
Juliet - more so than Juliet's own mother is with her daughter. The
Nurse is very affectionate towards Juliet - once again as if she was her
mother "Thou wast the prettiest babe e're I nursed. / And I might live
to see thee married once, / I have my wish." I feel this contrasts
strongly with her otherwise bawdy view of love.
Romeo's love for Rosaline is unrequited. He loves her but she cannot
love him because she is going to become a nun and nuns are not allowed
to have relationships. Rosaline is unobtainable like Juliet was at
first. He is a thwarted lover - this is what you are if you love someone
but they do not love you in return. Romeo loves her from a-far - he
does not tell her that he loves her. Romeo's words for his love for
Rosaline are very insincere and he discusses his love for Rosaline using
sad language "Aye me sad hours seem long", "In sadness, cousin, I love a
woman." Romeo describes his love for Rosaline in Act one Scene one in a
series of paradoxes: "O brawling love, O loving hate...O heavy
lightness...Feather of lead...bright smoke...cold fire...sick
health...still waking sleep." When Benvolio asks who he loves, Romeo
does not give a straight answer but instead complains that she does not
return his love "From Love's weak childish bow she lives uncharmed." I
think Romeo's love for her is only skin deep. He is lovesick -
"sycamore" (sick amour - sick in love). He seems to have lost all reason
and common sense - when Benvolio tells Romeo to look at others, he
replies that it would remind him of the great beauty of his love.
Paris's love for Juliet is true love on his side but it is unrequited
- he admires her from a distance and it seems to me that he is
insincere in his love in comparison to Romeo. He cares for her and he
says when she 'dies' they he will come to the tomb and cover her grave
with fresh flowers every day. Paris's love for Juliet is also shown by
the fact that he wants to marry her so badly. However, Juliet's Father
will not allow this, as she is too young. Juliet may have loved Paris if
she had not already been in love, and married to Romeo.
The servant's view of love is also very bawdy - "cut off their
heads... Ay, the heads of the maids, or their maidenheads... while I am
able to stand, and 'tis known that I am a pretty piece of flesh."
Romeo is seen as an ardent lover of Juliet; he takes risks to prove
his worth and becomes more sincere in his manner after meeting her. When
Romeo first sees Juliet he falls instantly in love; this is love at
first sight. This develops quickly into True Romantic Love. The fact
that this is true love it is shown by the fact that at their first
meeting they could make a perfect sonnet - during the party when they
first met, they each said certain lines for a perfect Shakespearean
sonnet (a sonnet was a popular form to show love) - Romeo said the first
four lines, Juliet the second four lines, then Romeo said one line,
Juliet said one line, Romeo said two lines and then they said one line
each. In this sonnet, where they are in perfect harmony, they make their
love for each other clear because they use many words that are
associated with the Church - "profane... holy shrine... pilgrim...
saints... holy palmers... prayer... faith... pray." The love between
Romeo and Juliet is love at first sight. Romeo's love for Juliet is
profound and real. The love for Juliet felt by Romeo is beautiful "But
soft! What light through yonder window breaks? / It is the east, and
Juliet is the sun!" Here Romeo describes his love in a soliloquy. This
shows the audience the depth of his love. He describes Juliet as the sun
and Rosaline as the envious moon "Arise, fair sun, and kill the envious
moon, / Who is always sick and pale with grief / That thou, her maid,
art more fair than she."
Juliet's love for Romeo also develops into true romantic love - she
loves him despite him being a Montague. It is shown when she says "O
Romeo, Romeo, wherefore art thou Romeo? / Deny thy father and refuse thy
name; / Or if thou wilt not, be but sworn my love, / And I'll no longer
be a Capulet." This means that she wonders why he has to be a Montague -
a member of the family that is feuding with the Capulets. She says that
she wants him to change his name. If he does not want to do this, marry
her, so she'll no longer be a Capulet but a Montague. Juliet's love for
Romeo is also shown well when Romeo is at the Capulet house and is
telling Juliet about his love for her and she is worrying about his
safety if the guards find him "I would not for the world they saw thee
here. I think Juliet is more practical in her love than Romeo; she can
see more clearly the problems with their love. She compares their love
to lightening "It is too rash, too unadvised, too sudden / Too like
lightening, which doth cease to be." When Romeo swears he loves her by
the moon, she stops him and says the moon is inconsistent. Their true
love is shown in their last acts of suicide; neither can live without
the other. When Romeo thinks Juliet is dead, he kills himself; Juliet
then finding Romeo dead, commits suicide.
Romeo and Juliet is a very bawdy play. During the play they are quite
a few reference to sexual love, however this dirty talk has an
important part in the play - Gregory and Sampson can only see the sexual
relationship between men and women in the dirtiest ways. This contrasts
with the real and true love between Romeo and Juliet. This True
Romantic love is mocked by a society full of bawdy humour, many sexual
puns - often rude about, and discriminatory to, women and much hate -
the opposite to love. The selflessness of Romeo and Juliet's love -
their willingness to die for each other, is in deep contrast to the hate
between the Capulets and the Montagues.
Em là người thứ hai anh yêu, nhưng cũng là tình yêu đầu đầy sâu đậm nhất của anh.
Hiện giờ những gì anh có được là những kỉ niệm đẹp và dòng tin nhắn
anh không muốn xóa. Anh đã luôn mơ ước rằng tình cảm anh dành cho em sẽ
sớm nở hoa. Anh cũng đã từng nghĩ anh chỉ muốn yêu mỗi em mà thôi, người
con gái sinh ra là dành cho anh. Ngày tháng anh vẫn mong chờ tình cảm
ấy được em đáp lại. Anh cũng đã làm những gì anh có thể làm để mong em
hiểu được tình cảm anh dành cho em là chân thành.
Đã có nhiều lần anh muốn bỏ cuộc nhưng em lại cho những tia hi vọng
để anh tiếp tục theo đuổi em. Lúc đấy anh vui lắm chứ, dù sao những gì
mình cho đi cũng dần được nhận lại. Thời gian anh và em như người dưng
với nhau, anh luôn không hiểu tại sao lại như vậy nữa. Có bao giờ mình
yêu nhau chưa em hay đôi khi vẫn là do anh tưởng tượng? Anh từng nghĩ
dường như anh đã chinh phục được em. Nhưng hiện giờ thì sao, anh và em
đã là gì của nhau? Anh cũng không biết nữa. Thời gian vừa qua anh buồn
lắm, như người mất hồn, làm cái gì cũng không có cảm hứng. Em là người
tạo cho những nguồn cảm hứng vô tận nhưng bây giờ em đã đi về nơi ấy.
Nơi mà có ai đó không phải là anh quan tâm em, yêu em và làm cho em vui
những lúc em buồn.
Chúng ta đã cùng trên 1 đoạn đường dài để rồi đến lối rẽ nơi anh không muốn có tí nào
Anh từng đã ước giá như mình không quen biết nhau, giá như anh chưa
có tình cảm gì với em thì tốt hơn cho anh và chính bản thân em. Em biết
không, trong đầu anh đã từng nghĩ rằng sẽ thử yêu một khác để quên em
nhưng anh không thể, hình bóng em trong trái tim anh và những dòng suy
nghĩ về em xuất hiện trong đầu anh. Em là người đầu tiên anh yêu, cũng
là tình yêu đầu đầy sâu đậm nhất của anh. Đi hết cuộc đời này, anh sẽ
không bao giờ quên em, quên những gì mà chúng ta đã có.
Mỗi lần đi qua nơi chúng ta đã từng xuất hiện, từng cười đùa, từng
tranh cãi…anh luôn cảm thấy nhớ em và buồn vô cùng. Những đêm trăng sáng
anh vẫn luôn một mình ngồi nhớ tới em, để nỗi nhớ gặm nhấm trái tim
này. Lúc đó, anh chỉ muốn gặp em và hét thật to câu "anh yêu em" mà
thôi. Chúng ta đã cùng trên 1 đoạn đường dài để rồi đến lối rẽ nơi anh
không muốn có tí nào, nhưng cả anh và em phải chọn ngã rẽ cho riêng
mình. Những gì anh đã vun đắp và mong đợi giờ chỉ để cho gió cuốn đi,
mưa xóa nhòa và nắng sẽ hong khô tất cả. Có lẽ anh đã viết rất nhiều
những dòng cảm xúc của anh để em hiểu anh còn yêu em như thế nào? Nhưng
điều cuối cùng giờ anh đã muốn nói với em là chúng ta sẽ sống tốt với
những gì mà cả anh và em đã chọn nhé. Dù sao anh cũng đã yêu em bằng tất
cả những gì mình có. Cảm ơn em, tình yêu của em đã mang đến những phút diệu kì.