Em hãy nhớ anh sẽ luôn theo em trong suốt cuộc đời này như tình yêu của anh dành cho em vậy.
Con đường những ngày cuối thu, hoa sữa đã không còn nồng nàn mùi hương
trên khắp tuyến phố, những cái lạnh đầu đông đã ùa về và hình như nó
mang theo những ký ức về em trở lại in đậm trong trí nhớ cửa anh. Anh
nhớ cái lạnh đầu đông năm đó, ngày mà anh đã được gặp em lần đầu tiên.
Không gian đó vẫn in đậm trong tâm trí anh cứ như nó mới diễn ra ngày
hôm qua vậ.
Vậy là đã 11 tháng 8 ngày kể từ cái ngày mà em nói hai tư “chia tay”. Ngay lúc này đây anh cũng chưa tin
rằng tình yêu của anh và em lại dừng lại như vậy. Thời gian yêu em, anh
đã thực sự cảm thấy hạnh phúc, may mắn vì đã được gặp em, yêu em và
được em yêu. Anh còn nhớ thời gian mới yêu nhau, khi hai đứa học ở xa
nhau chỉ khao khát được ở gần nhau. Thời gian trôi qua rồi anh cũng tốt
nghiệp, được ở gần em và có một công việc tạm ổn. Bao nhiêu yêu thương,
mơ ước cứ thế bao chùm trong tâm trí của anh. Anh như được sống trong
thiên đường hạnh phúc, anh nhớ những buổi chiều tan giờ làm, anh lại
chạy xe đến công ty đón em. Đưa em đi trên những con phố Hà Nội, bàn tay
bé nhỏ nhưng đây yêu thương của em ôm anh từ phía sau thật ấm áp. Anh
chỉ ước quang đường đi dài thật vô tận để anh được đưa em đi hết con
đường còn lại trong cuộc đời này.
Những ngày hạnh phúc bên em trôi qua thật nhanh, bên em anh chỉ mong
thời gian ngừng lại để khoảnh khắc ấy mãi không bao giờ qua, để anh được
sống trong hạnh phúc mãi mãi. Những kỷ niệm bên nhau anh không bao giờ
quên, nó như ăn xâu trong tiềm thức của anh và cứ ùa về mỗi khi anh nhớ
em. Có những khi chỉ vì anh ích kỷ, vì đã quá yêu em nên làm em buồn, em
giận, có những khi a cố tình tỏ ra thân mật với một cô gái khác, cố
tình nói cho em biết. Em biết vì sao anh lại làm như vậy không, là vì a
muôn nhận được nhiều sự quan tâm từ em cho anh hơn nữa. Em là người con
gái hiền lành, hiếu thảo, luôn vì gia đình, em có biết nhiều khi anh
ghen tị không. Anh biết gia đình em vẫn là tất cả nhưng anh cũng muốn
được em quan tâm hơn một chút, muốn là một phần nhỏ trong gia đình đó để
được em nâng niu.
Và rồi sự ích kỷ của anh, vì công việc, học hành, anh như bị cuốn
theo sự bon chen đó mà đã không để ý rằng có một người con gái, người mà
anh yêu thương rất nhiều đang đợi anh. Đó là điều sai làm lớn nhất mà
anh đã mắc phải. Sự ích kỷ của anh đã làm em buộn rất nhiều đúng không
em, nhưng tất cả những gì anh làm cũng chỉ vì quá yêu em, muốn được em
quan tâm anh hơn nữa. Trong tình yêu ai mà không ích kỷ chứ. Nhung anh
biết bây giờ nói gì thì cũng quá muộn, nhưng anh vẫn muốn gửi gắm nó vào
lá thư gủi em này, để em hiểu được lòng anh, rằng anh chưa lúc nào hết
yêu em,chưa bao giờ thôi nhớ em. Anh đã tha thứ cho em rất nhiều, những
chuyện mà chỉ có anh và em mới hiểu, anh đã bỏ qua tất cả cho em để tình
yêu của anh và em luôn nòng cháy, vậy sao em không thứ tha cho anh bởi
một chút vô tâm đó. Phải chăng lòng em đã thay đổi từ lâu.
Em viết những dòng tâm sự, yêu thương cho một người con trai khác trên
facebook, chắc có lẽ em cố tình để anh đọc được, để anh thấy rằng anh
đã mất em mãi mãi. Anh nhớ anh đã đọc được dòng tin đó đúng tối ngày 2 tháng 3. Lòng anh như chết lặng, tim anh như ngưng đập, anh không tin
những gi mình đọc được, anh không tin rằng em đã thay đổi, không tin
rằng em đã quên những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu chúng ta để yêu
người khác. Xuân về trên từng nẻo đường, mùa xuân là của yêu thương, xum
họp nhung với anh, lúc đó như bầu trời sập xuống, đè năng lên đôi vai
anh mà không thể nào nói được. Anh chỉ muốn chạy đến bên em và hỏi tại
sao, tại sao hả em? Sau kỳ nghỉ lễ, anh lao như bay xuống Hà Nội chỉ để
được gặp em, để có gắng níu giữ tình yêu kia, nhưng anh đã thất bại, em
nói anh không đủ điều kiện cho em một cuộc sống đầy đủ, em nói gia đình
em không cho phép được lấy chồng xa. Anh biết bây giờ anh chưa có được
nhiều thành công trong sự nghiệp, chưa cho em được một cuộc sống đầy đủ,
nhưng anh sẽ cố gắng làm tất cả để em được sống hạnh phúc bên anh, còn
về khoảng cách nó xa vậy sao em? 120km giữa hai gia đình xa vậy sao? Khi
yêu nhau em đã nói và hứa với anh những gì em còn nhớ không? Rằng em sẽ
mãi yêu anh, sẽ đi cùng anh hết con đường còn lại, sẽ cùng anh vượt qua
những thử thách dù nó lớn đến mức nào. Vậy giờ sao em bỏ cuộc nhanh vậy
em.
Em vứt bỏ tình yêu, bao kỷ niệm đẹp giữa chúng ta nhanh vậy sao em.
Em là cô gái mạnh mẽ mà, nhưng sao với anh em bỏ cuộc nhanh vậy? Em bỏ
lại bao nhiêu khoảnh khắc đó để chạy theo một tình yêu mới sao em? Bao
nhiêu câu hỏi tại sao cứ luẩn quẩn trong đầu anh mà không có lòi giải
đáp. Người con gái anh đã gặp, đã yêu đâu phải là như vậy, chẳng lẽ em
đã thay đổi nhanh vậy? Anh còn nhớ câu nói mà lần cuối mình gặp nhau
rằng “Em yêu cả hai anh à”. Anh thật sự không thể tin được,
người con gái anh yêu, anh tin tưởng lại có thể nói với anh như vậy.
Tình yêu có thể chia cho hai ngươi vậy sao em? Nó đơn giản thế sao,
những giọt nước mắt của anh đã rơi, nó như trả lại cho em tất cả những
ân tình mà em đã giành cho anh trong suốt thời gian qua. Anh từng nói sẽ
không bao giờ cầu mong em được hạnh phúc, nhưng từ sâu thẳm tim anh thì
luôn mong em được hạnh phúc bên những người mà em đã chon. Cho dù người
đó sẽ mãi không phải là anh. Tình yêu anh trao em vẫn chưa khi nào dừng
lại.
Bây giờ em đang hạnh phúc bên ai rồi, anh biết điều đó vì anh vẫn
luôn dõi theo em, đi phía sau em. Và em chắc cũng không con nhớ đến anh
nữa, một người đã đi ngang đời em, yêu em. Anh sẽ không còn là người
được nâng em dậy lúc em ngã, là bờ vai khi em bật khóc nữa. Nhưng em hãy
nhớ anh s
ẽ luôn theo em trong suốt cuộc đời này như tình yêu của anh
dành cho em vậy. Mãi mãi…Anh yêu em!
---
No comments:
Post a Comment