Em à, giờ này có lẽ em đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi phải
không? Còn anh vẫn đang ngồi trước máy tính để viết nên dòng tâm sự này.
Chắc em sẽ chẳng ngờ được rằng anh viết một bức thư mà lại không gửi
cho em đâu nhỉ. Hôm nay anh bỗng thấy nhớ em rất nhiều em à, anh cũng
chẳng hiểu tại sao nữa có lẽ bóng hình em đã in sâu trong trái tim anh
mất rồi. Một hình bóng đã làm con tim anh trở nên xao xuyến, bồi hồi.
Một người mà anh muốn cùng bước đi bên cạnh anh đến suốt cuộc đời, người
mà anh muốn được sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống, bên cạnh anh
những lúc khó khăn. Nhưng có lẽ giờ đã không thể được như thế phải không
em.
Anh không thể biết được em đang suy nghĩ điều gì, đang phân vân hay đã
chọn lấy một quyết định cho riêng mình rồi đi chăng nữa. Nhưng dù có thế
nào anh vẫn luôn yêu và nhớ tới em, một người đã làm cho anh có thể
sống lại những ngày tháng đã qua tìm lại được chính anh trong vô vàn
những khó khăn của cuộc sống. Em biết không, ngày anh gặp em, anh cảm
nhận như đã quen em từ rất lâu rồi, một cảm giác khó tả lắm em à.
Anh biết thời gian anh và em quen nhau chỉ có hơn ba tháng thôi phải
không em, nhưng đã đem lại cho anh biết bao niềm vui, hạnh phúc. Anh nhớ ngày đầu tiên anh và em cùng tặng quà cho nhau khi anh đi chơi trở về. Rồi những hôm cùng
nhau dạo bước trên những con đường chợ. Cùng nhau đi chơi, rồi
ngồi nói chuyện, ăn kẹo, đùa giỡn trong giờ học. Giờ anh không biết những điều như
thế có còn được tiếp diễn hay không nữa, nhưng anh vẫn luôn hy vọng vào
một ngày nào đó anh và em sẽ lại được ở bên nhau, cùng nhau cười đùa vui
vẻ cùng nhau đi chơi.
Anh biết anh là một người ích kỷ khi không để ý đến cảm nhận của em đến
những suy nghĩ và những gì em cần. Anh xin lỗi vì những lúc cạnh em mà
anh chỉ biết im lặng chỉ biết cười mà không biết cách làm cho em vui.
Nhưng em à, nếu em là anh, nếu em phải chịu những dày vò của cuộc sống,
những điều mà anh đang phải suy nghĩ những gì mà anh đã trải qua thì em
mới hiểu hết được lý do tại sao anh hay suy tư như vậy.
Ở tuổi anh, cái độ tuổi 15 thì phải nhiều hoài bão, nhiều niềm vui và
rất yêu đời, nhưng anh lại khác một cái đầu luôn phải suy nghĩ, đắn đo
và bận tâm về cuộc sống, tình bạn. Cái vẻ mặt chả mấy khi
cười, khác với con người của anh ngày xưa. Vô tư, ham vui và đầy cái
tính trẻ con, chẳng biết lo toan gì cho tương lai của mình. Có lẽ bây
giờ anh có nói gì đi chăng nữa thì tất cả cũng đã trôi qua, và chẳng bao
giờ trở lại nữa.
Nếu bây giờ có cho anh chọn lại, anh vẫn lựa chọn được gặp em, yêu em
như những gì đã có. Em là người đã giúp anh tìm lại được chính anh của
ngày xưa, giúp anh luôn cười trước những khó khăn, trắc trở. Anh không
biết liệu em đã bao giờ yêu anh và nhớ về anh nhiều như anh nhớ về em
không nữa, anh muốn hỏi điều đó quá em à nhưng mà anh chả dám. Nói nhỏ
với em, anh chưa biết cảm giác hôn lên má người mình yêu. Em có thể
không biết có nhiều thứ anh giấu em, nhiều điều mà em chưa biết
về anh. Anh xin lỗi nhưng có lẽ em không nên biết, vì anh sợ nó sẽ làm
em buồn. Những thứ mà anh đang phải chịu đựng, đang cố gắng vượt
qua. Và có lẽ đã có những lúc anh làm em buồn vì anh rất nhiều phải
không em. Mà thôi em nhỉ giờ anh nói những điều đó làm gì nữa có lẽ nó
sẽ chẳng còn quan trọng nữa phải không em.
Đã xa thật rồi những ngày yêu thương những lúc bên nhau nữa. Anh thấy ân
hận vì đã không biết quý trọng và gìn gữa những thứ mà anh đang có,
chẳng biết đến bao giờ anh mới tìm được người thay thế em trong trái tim
anh đây nữa. Nhưng em à, dù có thế nào đi chăng nữa thì những lời anh
đã nói với em luôn luôn thật lòng. Anh sẽ chờ em nơi cuối con đường và
anh luôn nhớ tới em. Xin lỗi em vì tất cả....
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment