Khi viết những dòng tâm sự này thì anh cũng không mong có một phép nhiệm
màu nào đó làm em xao xuyến để rồi em vội vàng chạy đến bên anh được.
Vì chúng mình đã mãi mãi mất nhau thật rồi.
Thời gian trôi đi
cũng được hai tháng rồi phải không em? Hai tháng, từ lúc em quyết định
bước ra khỏi cuộc sống mù mịt đầy tăm tối của anh, và đó cũng là lúc anh
bắt đầu cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời này đều trở lên vô nghĩa biết
nhường nào khi mà cuộc sống của anh đã không còn có em nữa. Thời gian cứ
thế và cứ thế trôi đi mà anh chẳng thể làm sao hình dung hết để biết
được đến bao giờ anh mới có thể quên đi hình bóng của một người con gái,
quên đi nỗi đau mất mát một tình yêu mà hiện tại anh đang phải đắng cay
đón nhận...
Tất cả giờ đây còn lại chỉ là những dư âm hạnh phúc,
những lời yêu thương, oán trách của một tình yêu mà em đã hy sinh quá
nhiều vì anh mà thôi. Có những lúc anh đã cố muốn quên đi, nhưng càng
quên thì anh lại càng thấy nó rõ một một. Từ đáy lòng mình thì anh làm
sao có thể dễ dàng quên em được chứ? Làm sao anh có thể quên được một
người con gái thật hồn nhiên trong sáng, ngang bướng nhưng ngoan ngoãn,
chưa từng biết thế nào là màu hồng của tình yêu, chưa từng biết đâu là
góc khuất đen tối của cuộc đời vậy mà em vẫn can đảm chấp nhận hy sinh
tất cả vì một thằng con trai từng trải, từng sa ngã và trắng tay như
anh...Em đã đi vào cuộc sống đầy trắc trở của anh và em đã đưa bàn tay
nâng anh dậy trong lúc cuộc sống tinh thần của anh tưởng chừng như đã bị
bế tắc. Anh yêu và thương em thật nhiều, thật nhiều...Em là niềm vui,
niềm an ủi duy nhất giúp anh xua tan đi tất cả mọi nỗi buồn phiền, em là
nơi để anh vô cớ chút bỏ những nỗi tức giận trong cuộc sống...
Cho
dù những lời yêu thương anh nói, tình cảm anh trao, sự quan tâm anh
dành cho em và hơn thế nữa…hoặc cho dù có những ngôn từ nào đó thật mãnh
liệt trong tình yêu thì cũng không thể nói lên được những điều anh luôn
rất muốn nói với em lúc này. Mèo yêu ơi!! Cám ơn em rất nhiều! Cám ơn
vì những gì em đã dành cho anh trong suốt hơn hai năm qua. Khi em dời xa
anh thì trong lòng anh giờ đây chỉ còn lại là những khoảng trống vô
vọng, vô phương hướng với nỗi đau tiếc nuối của cảm giác như đang bị mất
đi một thứ gì đó rất quan trọng trong đời thật vô giá mà không gì có
thể thay thế để bù đắp được. Nhưng rồi anh vẫn phải cố gắng chấp nhận
đắng cay đó để em ra đi trong sự ngậm ngùi lo lắng đầy nuối tiếc của anh
khi mà cuộc sống của anh giờ đây không còn đủ tự tin để tìm cách níu
giữ em được nữa.
Thật sự anh không muốn mất em, anh không muốn
mất đi cái mục đích sống trong cuộc đời còn lại của anh…anh rất muốn níu
kéo, níu kéo vì tình yêu của anh dành cho em rất nhiều, níu kéo vì anh
lo lắng sợ rằng sẽ không có ai yêu em nhiều như anh đã từng yêu em để
rồi họ làm em bị tổn thương về tình cảm mà ảnh hưởng đến cuộc sống của
em. Song mong muốn cũng chỉ là những suy nghĩ hão huyền mà thôi…Thực tế
thì không thể và không bao giờ chúng mình còn có nhau được nữa khi mà cả
anh và em đều hiểu rõ một điều rằng mối tình này sẽ không bao giờ đưa
hai ta đến với nhau được, sẽ không bao giờ anh là người được cùng em
sánh bước trong bộ lễ phục cô dâu chú rể như em vẫn hằng mong ước khát
khao được mặc chiếc áo cô dâu đó đâu.Tình yêu của anh và em là thế đấy,
vui buồn, đau khổ thì cũng chỉ có anh và em biết được mà thôi, nó như
một người mù chống chọi với bóng đêm vậy.
Cho dù tình yêu của
chúng mình có đẹp và lãng mạn như những mối tình trong tiểu thuyết, hạnh
phúc bền vững như trong truyền thuyết đi chăng nữa thì cũng không bao
giờ có thể giúp em cùng anh vượt qua được bức tường ngăn cản của gia
đình, vượt qua được áp lực của xã hội và càng không thể vượt qua được
nỗi dày vò day dứt ám ảnh của bản thân để mà mình thanh thản đến với
nhau được phải không em? Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em vì lúc nào
anh cũng chỉ nghĩ đến tình cảm của riêng anh mà anh không nghĩ đến những
áp lực em phải gánh chịu, anh đã mắng em là con người vô tình,vô nghĩa,
trách em là con người không biết trân trọng tình yêu anh dành cho em
khiến em suốt ngày bị tổn thương về tinh thần, mệt mỏi về thể xác và tâm
hồn. Anh biết em cũng thương anh nhiều lắm, nhưng sự hy sinh của em
dành cho anh cũng chỉ đến thế thôi, vì em không thể mất gia đình người
thân vì anh được.
Mất người yêu thì có thể được chứ mất gia đình
người thân rồi thì làm sao tìm lại được phải không em? Có những lúc anh
tự hỏi tại sao số phận lại sắp đặt cho chúng mình có cơ hội gần nhau để
rồi đến với nhau chứ? tại sao em lại nói với anh là em muốn có người yêu
tính tình mạnh mẽ và tốt bụng giống như anh trong khi chúng mình chưa
là gì của nhau chứ? tại sao lại là em mà không phải là người con gái
khác chứ? tại sao và tại sao??? Lúc này anh không biết nên phải oán
trách em hay là nguyền rủa bản thân anh nữa, nhưng nếu có trách thì
trách em một phần thôi, còn chín phần là anh nguyền rủa bản thân anh vì
anh đã không thể làm tốt được những gì em mong đợi, anh đã làm mất đi
cái hình tượng của một người đàn ông mạnh mẽ của anh trong mắt em, mất
đi sự bình tĩnh mà anh vốn có…và rồi…anh vô dụng đã để mất luôn cả em
nữa. Thôi em cứ đi đi. Mình chia tay…Anh chỉ biết cầu mong mọi điều tốt
lành luôn đến với em mà thôi. Cầu mong và cầu mong thôi... Thần Chết ạ !!!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment